watch sexy videos at nza-vids!
wap hay , wap 3G , wap giai tri tren mobile

*Hãy lưu lại trang waphay.in  này và giới thiệu tới bạn bè nhé! Trang wap hay cho mobile của bạn


NHỮNG ĐỊA ĐIỂM MASSAGE TỚI Z Ở ĐÀ NẴNG

Đang xem: 1
[SV!] [off]
Cấp bậc:
Thất tình!

Tìm một giải pháp cho vấn nạn mại dâm không phải khó. Cái chính là có đủ quyết tâm và sự dũng cảm để nhìn nhận nó một cách thấu đáo. Thế giới đã giải quyết mại dâm thế nào để tạo ra một môi trường sống lành mạnh cho người dân và du khách?
Kiều nữ sống bằng "bo"
Hoạt động mại dâm trá hình tại Đà Nẵng đang diễn biến ngày càng phức tạp. Những phản ánh trong loạt bài dưới đây của chúng tôi mới phần nào thể hiện được những góc khuất của tệ nạn này.
[IMG>

Oanh bảo làm nghề ngày đòi hỏi “đô” phải cao.
LUYỆN “ĐÔ”Ai đó khắt khe thì nhìn những cô gái làm nghề rót bia và nhậu cùng khách trong các cuộc vui không mấy thiện cảm. Nhưng đằng sau cái vẻ xinh xắn, ăn mặc mát mẻ, luôn luôn tươi cười ấy là câu chuyện của thân phận đầy nghiệt ngã.Cái tâm lý nhậu phải có em út ngồi bên “chăm sóc” đã trở nên phổ biến với nhiều “đệ tử Lưu Linh” thời nay. Vì thế, từ các “lò”, không ít kiều nữ được huấn luyện bài bản về kỹ năng ăn nhậu, chiều khách tới bến trước khi cung ứng cho các quán. Lãm - một tay chơi thứ thiệt đã dẫn tôi thâm nhập các “dịch vụ xả hơi” dạng này. Khi vừa vào quán S.T trên đường Hải Phòng (Đà Nẵng), thoáng liếc mắt, tay quản lý quán đã nhanh nhẹn dẫn chúng tôi ra hậu phòng. Dẫu chỉ có 2 người nhưng chúng tôi được bố trí phòng với hàng chục ghế. Tất nhiên, gã nhân viên có chủ ý sẵn, nên chỉ cần ngồi xuống ghế, chưa kịp kêu món thì được đặt thẳng vấn đề: “Để kêu 2 em xinh tươi phục vụ các anh nhé!”. Lãm rít một hơi thuốc, nói: “Chọn em được mắt một chút, đỡ mất công đổi”. 15 phút sau, một kiều nữ khuôn mặt khả ái, nước da trắng trẻo, mặc áo khoét sâu cổ để ngực lồ lộ bước vào. Thấy tôi có vẻ không mặn mà lắm, cô liền sà xuống đùi Lãm, chào bằng giọng Huế nhỏ nhẹ. Chừng hơn phút sau, một kiều nữ khác, mặc áo dài tím, nước da bánh mật, đầy vẻ quyến rũ tới “kèm cặp” tôi. Cô bảo mình tên Thùy, 22 tuổi, quê mãi Hậu Giang, còn đồng nghiệp, cũng trọ cùng phòng tên Oanh, ở Huế. Lúc đầu chưa đủ “tửu lượng”, cả hai nói chuyện có phần cầm chừng. Nhưng chỉ đến lon bia thứ ba, các kiều nữ mới trút hết vẻ ngoài dè dặt, chẳng cần ướm hỏi hay lựa lời, nói chuyện tự nhiên và “hoang” tới mức nếu tỉnh táo, phải dạn dĩ lắm người nghe mới không tái mặt. Chẳng hề gì, các kiều nữ thừa biết, đã vào đây, uống tới vài lon, có ông nào lại chẳng muốn nghe chuyện "hoang". Vì thế, “chích” vài ly, các kiều nữ không ngần ngại thể hiện kỹ năng “ngoại giao”. Lúc đầu bằng lời nói "hoang" để kéo khách vào thế giới của mình, để cuộc nhậu thêm vui vẻ, tự nhiên, sau đó thì chân tay, tất cả đều hoạt động không ngơi nghỉ. Được “rửa mắt”, “rửa tai”, bia thì sẵn đấy, các kiều nữ có đủ kỹ nghệ để “nâng lên hạ xuống”, khiến khách càng uống càng hăng. Oanh bảo, làm cái nghề nâng ly này, “đô” phải thật cao. Có khách đòi uống tay đôi cũng phải chiều. Một nguyên tắc bất di bất dịch là không được từ chối đề nghị của khách. Hầu như khách muốn gì, kiều nữ chỉ có một lựa chọn: vui vẻ chấp nhận. Có khách nhậu vài ly nổi máu “dê” liền thô thiển lật áo kiều nữ ra để xem rồi “bình loạn” về “khuôn trăng”, cười hô hố với nhau. Cũng không ít khách tay “giấu kỹ” đến mức ngồi uống bia cả buổi mà chẳng thấy nâng ly. Kiều nữ không chỉ phải chấp nhận mà luôn tỏ vẻ vui mừng, muốn được khách “quan tâm” kiểu đó. Bởi, chỉ một ánh mắt khó chịu, một câu càu nhàu, nét mặt nhăn nhó là khách có thể đuổi thẳng khỏi phòng và yêu cầu người khác. Lúc đó, kiều nữ không chỉ mất tiền “bo” mà còn bị quản lý quán “xạc” cho muối mặt. Oanh kể, thời gian đầu mới đi làm, ngửi thấy mùi bia rượu là rợn, nhưng do tính chất công việc nên phải luyện. Oanh và các kiều nữ khác cùng phòng trọ, đêm về mua 2 chai rượu để “luyện đô”. Uống một chai thì tất cả đã say, nhưng nếu dừng lại ở đó đi ngủ thì không lên “đô” được. Lại ráng, ráng cho tới khi không thể đưa ly lên miệng được nữa thì nằm ngủ tại chỗ. Bằng cách cứ cố, cố nữa như thế khoảng 7-10 lần, kiều nữ có đủ sức để ra “chiến trường” bia rượu.
[IMG>

Kiều nữ tại quán nhậu S.T.
KỸ NGHỆ MOI TIỀNThùy bảo làm nghề “đưa đường” trong những cuộc nhậu của khách, thu nhập chỉ từ tiền “bo”, ngoài ra không có một đồng nào khác từ quán. Tuy không trả tiền, nhưng chủ quán nắm “quyền sinh quyền sát”, ưng thì cho làm, ghét thì đuổi việc. Ở môi trường trên đe (nhà hàng) dưới búa (khách) nên đòi hỏi kiều nữ phải có những ngón nghề đặc biệt mới mong trụ lại dài dài. Với nhà hàng, kiều nữ phải cố gắng moi được càng nhiều hầu bao của khách càng tốt. Chẳng hạn ngoài món khách gọi, kiều nữ sẽ năn nỉ, giới thiệu và thể hiện mình muốn ăn thêm món này, món khác chủ yếu để được gọi thêm món giúp nhà hàng (tất nhiên là phải khéo, không thì khách lại nghĩ mình là hạng phàm ăn).Mồi bưng lên, nhìn món lươn xào miến bưng vào, nhiều tới mức tôi nói vui với Thùy: “Em ra xem quán còn bao nhiêu người phục vụ, kêu cả vào ăn mới hết được”. Tất nhiên, khi khách đã vào đây, chuyện ăn chỉ là phụ. Có khi cả buổi nhậu cũng chẳng động đũa tới món. Kiều nữ cũng có một nhiệm vụ quan trọng khác để “ghi điểm” với nhà hàng, đó là “xúc tác” cho khách uống càng nhiều càng tốt. Muốn thế, ngoài “đô” cao, các kiều nữ phải vận động linh hoạt nhiều yếu tố khác, từ lời ăn tiếng nói, cách ăn mặc mát mẻ, vẻ tươi cười nhiệt tình và cả “cử động” tay chân liên hồi. Khách đã vào nhậu, được phục vụ nhiệt tình thì khó lòng từ chối uống, và tất nhiên chuyện móc hầu bao chẳng có nhiều ý nghĩa nữa. Theo Thùy, ở quán S.T có khoảng 30 kiều nữ, chia ngày ra làm. Vào phiên, mỗi tối nếu may mắn có thể phục vụ được 2-3 bàn. Nếu bàn khách ngồi lâu, uống nhiều, chỉ được một bàn/tối, khi đó khách thường “bo” 200 ngàn đồng/kiều nữ. Nếu khách ngồi nhanh thì 100 ngàn đồng/kiều nữ. Nếu thuận buồm xuôi gió, kiếm được 200-300 ngàn đồng/tối, với kiều nữ coi như tạm đủ sống. Nhưng nếu xui quá, “đói” khách hoặc bị khách “tống” cổ ra ngoài, coi như kiều nữ đành sống nhờ bạn cùng phòng. Không chỉ ở quán S.T mà nhiều quán khác tại Đà Nẵng hiện nay cũng luôn có các kiều nữ sẵn sàng luyện “đô” để dìu khách “tới bờ tới bến”. Và cụng ly cũng đã trở thành cái nghề thời thượng với những cô gái có nhan sắc, uống tốt, chịu chơi.(còn nữa) Tổ P.VXHNhậu xong, kiều nữ sẵn sàng cùng khách tìm khách sạn, nhà nghỉ để “đáp” nếu khách có nhu cầu, bằng không sẽ gợi ý khách tìm "bãi đáp". 
Khi tàn cuộc nhậu
Khi tàn cuộc nhậu, khách có yêu cầu, kiều nữ sẵn sàng đi “tăng hai” phục vụ từ A tới Z tại một khách sạn hay nhà nghỉ gần đó. Thậm chí, nhậu sắp tàn mà chưa thấy khách đề cập chuyện đi tiếp, kiều nữ sẽ mời chào và tiếp thị tận tình. Ngã giáTại quán C.B. trên đường Nguyễn Tất Thành, tuy không có sẵn kiều nữ, nhưng khi khách có nhu cầu, chỉ một cuộc điện thoại chớp nhoáng, kiều nữ từ “lò” sẽ được điều tới. Nữ quản lý quán nói: “Ở quán không có, nhưng các anh thích, em gọi điện tụi nó tới. Coi như giúp các anh. Nếu hàng tuyển thì “bo” 2 trăm, còn trung bình thì 1 trăm. Anh chọn loại nào?”. Lãm bảo cho “hàng xịn”, nhưng phải nhanh. Nữ quản lý gật đầu rồi đi gọi điện. Nói là nhanh, nhưng chúng tôi cũng bị cho “leo cây” gần một tiếng đồng hồ. Sốt ruột, hơn 2 lần Lãm kêu phục vụ hỏi “hàng đâu” thì được trấn an, “anh chờ xíu, hai em sắp tới”. Gần tiếng sau, cửa phòng mở, bước vào là một kiều nữ chân dài, mặc quần Jean bó sát, ngắn đến mức không thể ngắn hơn. “Em ngồi được chứ?”. Thấy Lãm lưỡng lự, kiều nữ sà xuống bên tôi, vui vẻ bắt chuyện: “Thôi để em chiều chồng, chồng nhỉ?”. Tay rót bia, chân gác lên đùi khách, miệng liến thoắng:- Kẹt xe quá, em tới muộn, phạt 3 ly, ok chưa?- Ở Đà Nẵng làm gì có kẹt xe.- Là không có xe chở. Em nhận điện ở “lò” từ 8 giờ, bây giờ mới có xe chở tới.- Sao không sắm cái xe máy đi làm cho tiện? - Làm không đủ ăn, tiền đâu mà sắm xe anh, hay anh “bo” em đi!
Kiều nữ giới thiệu tên Anh nhưng chỉ vài phút sau, khi đồng nghiệp tới gọi cô bằng tên Chín, vậy là lòi ngay chuyện nói xạo. Đồng nghiệp của Chín tên Hoa, giới thiệu quê mãi Cà Mau. Hoa có mái tóc dài ngang lưng, ăn nói nhẹ nhàng chứ không ào ào như Chín. Hoa bảo mình vừa phục vụ khách ở đường Cô Bắc xong thì nhận được điện thoại của chủ “lò” điều tới đây.
[IMG>

Cô Hoa tại quán C.B...
Với vẻ tự nhiên và xông xáo quá mức cần thiết của Chín, tôi không cần à ơi tán dóc, mà chỉ qua vài ly, vài câu chuyện hoang, tôi đặt thẳng vấn đề: “Nhậu tí rồi đi em nhỉ?”. “Ok thôi!”. “Giá bao nhiêu em?”. “Anh đi tàu nhanh hay qua đêm?”. “Tàu nhanh bao nhiêu, qua đêm bao nhiêu?”. “Qua đêm triệu hai, tàu nhanh 7 trăm”. “Gì mà đắt dữ vậy, tàu nhanh tới 7 trăm cơ à. Ở Hà Nội tụi anh đi cũng có 5 trăm”. “Giá chung vậy rồi. Tụi em đi về, cuối cùng cũng chẳng còn bao nhiêu”. “Sao lại chẳng bao nhiêu, ai lấy của em?”. “Phải nộp cho chủ lò, bảo kê, tiền xe, nhiều thứ lắm”.
Theo Chín, đi mỗi bàn thế này, khi về lại phải nộp cho chủ “lò” 20 ngàn đồng. Lý do vì chủ “lò” có người bảo vệ, đưa đón, đồng thời bắt mối cho kiều nữ. Sau một hồi vừa nhậu, vừa đôi co giá cả, cuối cùng Chín và Hoa thống nhất đi “tàu nhanh” giá 5 trăm ngàn, chúng tôi lo tiền phòng. Khi thanh toán xong tiền nhậu còn dư 50 ngàn, Hoa gợi ý Lãm “bo” luôn cho nhân viên phục vụ. Vẫn chưa xong, khi đứng lên, Hoa nói tiếp: “Còn ở đây thì sao?”. Lãm bảo, cứ lên phòng rồi tính gộp lại. Hoa không đồng ý bảo ở đâu xong ở đó. Lãm rút 2 trăm ngàn “bo” rồi “nhổ neo” đi tìm “bãi đáp”.
[IMG>

...và lúc lên phòng khách sạn phục vụ khách. 
Tìm chốn “lên tiên”Ở quán S.T, sau khi đã nhậu ngà ngà, Lãm ngỏ lời muốn đi tiếp “tăng hai”. Oanh xuýt xoa tiếc hụi, bảo bình thường đã chiều khách tới bến, nhưng xui nỗi hôm nay đang kẹt. Tuy vậy, không để khách mất hứng, Thùy liền cho tôi số điện thoại, bảo cứ đến khách sạn hay nhà nghỉ nào rồi gọi, cô sẽ bảo 2 em tới phục vụ. Khi hỏi 2 em này ở đâu, có xinh không, Thùy bảo ở cùng xóm trọ, xinh cũng tương đối nhưng rất trẻ và nhiệt tình. Theo Oanh và Thùy, bình thường ở quán phục vụ tới 21 giờ là có thể nghỉ, sau đó khách có nhu cầu sẽ đi tiếp, nếu qua đêm giá khoảng 1,2 triệu đồng, còn “tàu nhanh” 6-7 trăm ngàn. Nếu chỉ sống chay nhờ tiền “bo” của khách nhậu thì rất khó, nên sẵn đã có “khúc dạo đầu” trong quán, khách cao hứng đòi đi tiếp, kiều nữ không ngần ngại “tăng gia sản xuất”. Quay lại quán C.B, Chín gợi ý, mình đi khách sạn cho an toàn. Lý do Chín phân tích, đi nhà nghỉ cũng mất 80 ngàn đồng cho một chuyến “tàu nhanh”, trong khi chỉ cần bỏ thêm 40-50 ngàn đồng là có phòng khách sạn, mùng mền sạch sẽ, lại có nước nóng lạnh tắm, mà cảm giác cũng thăng hoa hơn. Đặc biệt, ở khách sạn không lo bị “sờ gáy”, chứ ở nhà nghỉ, bị “chộp” lúc nào không hay. Bước ra khỏi quán, chẳng cần đi đâu xa, Lãm “chủ xị” chọn ngay khách sạn cạnh quán nhậu, vừa đỡ mất công kêu xe vừa đỡ phải trì hoãn niềm hứng khởi. Chín nhanh nhẹn tới tiếp tân kêu hai phòng trước, nhưng tiếp tân đòi chứng minh thư, cô bực mình chửi thề, bảo làm gì mà khó quá vậy. Mọi việc cũng được Lãm dàn xếp ổn thỏa trước khi gí chìa khóa vào tay tôi. Bước vào phòng, tôi đi tắm, và Chín cũng nhanh chóng trút bỏ xiêm y rồi mở vòi nước ào ào. Một lát, Chín bước ra với tấm khăn che thân, thúc giục tôi tắm nhanh. Rồi chẳng cần biết phản ứng của tôi, Chín tìm điều khiển tivi mở to tiếng, như vốn đã đầy kinh nghiệm để “tiếng động lạ” khỏi lọt ra ngoài.Chín bảo nhà mình ở Cẩm Phô, Hội An, mẹ buôn bán trái cây nên thường ra Đà Nẵng lấy hàng suốt. Sau Chín có em gái, nhưng lấy chồng tử tế chứ không làm nghề như cô. Để chứng minh lời mình nói, Chín đề nghị lúc nào rảnh rỗi, cô sẽ dẫn tôi về nhà ở Hội An chơi, nhưng không được ở qua đêm. Có lẽ trong mắt ba mẹ, Chín vẫn là cô gái làm nghề đàng hoàng. Vì một mối tình, cũng có thể vì ham tiền bạc hoặc một lý do nào đó mà Chín không muốn tiết lộ, cô đã sẩy chân vào làm “gái bán hoa”. Chín bảo, lúc đầu mình làm “đào” cho một “lò” ở đường Hải Phòng. Thấy làm “đào” thu nhập bấp bênh, vất vả, lại bị chủ “lò” ẵm hết tiền nên nghỉ, tách ra lập “lò” riêng. Nhưng chỉ được một thời gian thì bỏ, lý do vì không kêu được “đào”, lại cũng chẳng có duyên. Cùng đường, Chín quay lại làm “đào”, kiếm mỗi ngày vài trăm ngàn đồng tự lo cho bản thân. Theo Chín, ở Đà Nẵng có khoảng 5-7 “lò”, mỗi “lò” khoảng 30-40 “đào” chuyên cung cấp cho các quán nhậu, karaoke.
Đã xưa rồi cái kiểu hát karaoke ôm. Hát bây giờ chỉ là cái cớ để khách và tiếp viên thỏa thuận giá cả trước khi tìm chốn “hành lạc”.
Đã 23 giờ, tôi đưa cho Chín 5 trăm ngàn đồng trả công cô và hỏi: “Chắc giờ em về nghỉ chứ, hôm nay vậy cũng thu nhập đủ rồi”. Chín lắc đầu bảo bây giờ về “lò” rồi đi tiếp, lúc này mới là “giờ cao điểm”, khách yêu cầu quá trời, không có “đào” mà cung cấp ấy chứ. “Bãi đáp” tiếp theo mà Chín tiết lộ là một quán karaoke trên đường Nguyễn Chí Thanh. Vừa bước ra khỏi phòng, tôi nghe tiếng cãi vã từ phòng Lãm và Hoa phát ra. Chẳng là Lãm chê Hoa mặt cứ đăm đăm, bực bội quá không trả đủ 5 trăm ngàn đồng như thỏa thuận. Hoa nhất quyết không chịu, cô đòi đủ 5 trăm ngàn đồng, không cho Lãm rời khỏi phòng, bốc điện thoại gọi cho “chủ lò” điều người tới giúp. Lúc này, cái vẻ nhỏ nhẹ ban đầu của Hoa mà tôi cảm nhận được trong quán nhậu biến mất. Nhưng trong lời cãi vã to tiếng ấy, tôi vẫn nhìn thấy trong ánh mắt Hoa rớm lệ. Có lẽ vì lý do này, tôi đã “giải hòa” bằng cách thuận theo ý Hoa. Cầm tiền, Hoa và Chín mở lời cảm ơn. Cuộc gặp gỡ khép lại bằng “kỷ niệm” không mấy vui vẻ, nhưng Chín vẫn không quên dặn dò khách: “Khi nào có nhu cầu, cứ a-lô một tiếng”. Tôi cứ ám ảnh mãi ánh mắt rớm lệ của Hoa. Có gì đó ngậm ngùi và xót xa của phận người. Biết đâu, phía sau cái nghề không đẹp đẽ ấy là một gánh nặng ưu tư, một cuộc mưu sinh nghiệt ngã, một nỗi đớn đau thân phận? Khó biết lắm!
Từ gái ôm thành… gái gọi
Không “hành sự” tại quán karaoke, nhưng nếu khách muốn “hát” tiếp, nhân viên sẽ phục vụ nhiệt tình tại khách sạn hoặc nhà nghỉ. Từ hát tới “đi” bây giờ đã trở thành con đường quen thuộc với nhiều khách “ham của lạ”. HÁT RỒI “ĐI” Đã thành “mốt”, sau nhậu mà không hát hò có “tay vịn” ở một quán karaoke nào đó thì “quê một cục”. Mà đã hát, chẳng lẽ lại hát chay. Em út ăn mặc mát mẻ, thịt da lồ lộ, ăn nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt vui tươi lại “tiếp thị” nhiệt tình, lẽ nào khách “ham của lạ” lại tiếc vài trăm ngàn đồng để từ chối một cuộc gọi điện ở một phòng khách sạn nào đó? Cái kiểu hát ôm và “múa may” bây giờ cũ rồi. Phòng hát chỉ là nơi dạo đầu, nơi xúc tác, tiếp thêm cảm hứng để khách “chọn mặt gửi vàng”. Em út phục vụ không được mắt thì đổi, đổi khi nào được thì hát hò vài câu, uống vài ly, thỏa thuận giá cả rồi tìm chốn giải “nỗi sầu riêng”.

[IMG>

Tuyền và Nhi tại karaoke Đ.H. 
Tại quán karaoke Đ.H trên đường Lý Tự Trọng (Q. Hải Châu), có một đội ngũ em út hùng hậu, sẵn sàng phục vụ khách tới bến nếu có yêu cầu. Biết chúng tôi đi 2 người, nhân viên tiếp tân nhanh nhẹn sắp phòng, bật máy và không quên hỏi cái khoản “tay vịn”. Chẳng mấy chốc, 2 bóng hồng ăn vận mát mẻ xuất hiện trước cửa chờ ý kiến khách. Thấy Lãm gật đầu, 2 em liền sà vào. Qua dăm ba câu xã giao bằng giọng ngọt ngào, các em liền gác đùi, choàng vai, bật nắp bia và bấm bài hát mà không cần nhìn danh sách. Một em tự giới thiệu tên Mai, quê Nghệ An, đã vào làm ở đây 2 năm. Theo Mai, quán có 4 phòng hát (tầng 1, 2) với hơn 15 nhân viên phục vụ, tất cả nhân viên đều ở tầng trên của tòa nhà. Theo đó, cứ 1 phòng 4 người ở hằng tháng sẽ trả cho chủ quán 2 triệu đồng. Dù ở đây chủ quán không trả lương cho nhân viên phục vụ khách hát, nhưng vẫn có quyền điều nhân viên để phục vụ khách, đổi lại, nhân viên sẽ được khách “bo” từ 100 - 200 ngàn đồng/lần hát, có khi gặp may thì khách “bo” nhiều hơn. Một bóng hồng khác giới thiệu tên Tuyền. Tuyền có khuôn mặt không xinh xắn đến mê ly, thân hình cũng chẳng đến mức “chuẩn không cần chỉnh”, nhưng đổi lại cô có sức quyến rũ nhờ biết cách ăn mặc khêu gợi, bắt mắt. Trong khi Mai quấn quýt bên Lãm tỷ tê chuyện trò, chẳng uống cũng chẳng hát thì Tuyền cứ miệt mài hát coi như “đỡ đạn” thay Mai. Lâu lâu, Tuyền lại giục tôi hát và uống. Sau vài câu hỏi vu vơ mà chẳng biết Tuyền có trả lời thật lòng không, tôi rỉ vào tai Tuyền: “Tí đi khách sạn không em?”. Dù mắt không rời khỏi màn hình, nhưng Tuyền gật cái rụp. Thấy Tuyền ra giá 600 ngàn đồng một “cuốc tàu nhanh”, tiền phòng khách lo, tôi giả lơ, chê đắt. Tuyền cũng “giả nai” coi như không đếm xỉa tới đề nghị của tôi. Hát thêm vài bài, tôi chốt lại vấn đề giá cả, Tuyền đồng ý, cho số điện thoại, bảo ghé qua đường Lê Lợi, tới khách sạn nào thì gọi, Tuyền tới. Ra khỏi quán, chúng tôi phi xe sang đường Lê Lợi, tới trước một khách sạn, tôi bấm máy gọi Tuyền. Lấy cớ giá cao, tôi cố mè nheo, Tuyền đồng ý đi “tàu nhanh” giá 500 ngàn đồng và hỏi bạn tôi có đi không? Tôi bảo lại, bạn tôi có rủ, nhưng Mai từ chối. Tuyền bảo để cô kêu người khác cho. Chúng tôi thống nhất 2 người 1 triệu đồng. Tuyền nói lên phòng nào rồi gọi lại cho cô. Khoảng hơn 10 phút sau, thấy tôi không gọi lại, Tuyền liền gọi điện bảo tôi nhì nhằng quá, có “đi” không thì nói rõ ràng để Tuyền khỏi chờ, còn đi làm chỗ khác. 
[IMG>

Nhi tại karaoke P.N bảo “đi tàu nhanh” giá 1,5 triệu đồng. 
ĐÂU PHẢI HÀNG NGOÀI CHỢKaraoke P.N từ lâu được dân chơi Đà thành rỉ tai nhau có nhiều “đào” xinh đẹp nhưng giá hơi “chát”. Chúng tôi kiểm nghiệm bằng cách yêu cầu đổi “đào” 2 lần. “Ba mì” (người đàn ông trạc 40 tuổi) mà nhân viên quán thường gọi đưa vào 2 em chân dài, da trắng, dáng chuẩn và mặc bộ đồ thiếu vải. Bình thường, như thế thì khách không còn muốn đổi, nhưng để kiểm nghiệm, Lãm vẫn lắc đầu, yêu cầu đổi. Quả thực, kiều nữ được đổi trông “nóng” hơn nhiều, tính tình cũng cởi mở, vui tươi hơn. Kiều nữ này tên Nhi, sau vài bài hát, vài câu thân mật, Nhi không ngần ngại thổ lộ chuyện nghề. Tôi hỏi, hát xong có “đi” với khách không, Nhi trả lời một cách nhẹ nhàng: “Nếu các anh có tiền...!”. Nhi tiếp, ở đây, sau khi hát, nếu khách có yêu cầu thì gần 30 nhân viên ở quán đều phục vụ chu đáo 100%, nhưng phải thuê khách sạn. Tuy vậy, giá không dễ chịu đâu nghe, đi tàu nhanh 1,5 triệu đồng, qua đêm thì 2-3 triệu đồng, khách phải thuê phòng. Khi tôi phàn nàn và so sánh tại sao giá đi khách ở đây lại cao hơn nhiều nơi khác thì Nhi cho biết, do P.N là thương hiệu karaoke VIP nhất của Đà Nẵng với thâm niên hoạt động phục vụ khách gần 20 năm, được điều hành bởi một ông chủ có tiếng, chuyên tuyển chọn em út công phu nên giá cao hơn nơi khác là điều tất nhiên... Nhi còn bật mí thêm, sự khác biệt của karaoke P.N so với các karaoke khác là bởi vì nơi đây khách Tây tập trung về rất đông vào dịp cuối tuần. Chuyện nhân viên quen “vui vẻ” theo túi tiền của khách cũng trở thành lệ. 
* Không khó để tìm được một địa chỉ massage ở Đà Nẵng mà nhân viên kiêm luôn bán dâm - đó là thực tế chúng tôi ghi nhận.
Kèm cặp Lãm là một em to lớn, dáng đậm, nói giọng miền Tây. Thấy chúng tôi than giá đắt đỏ quá, có bớt được không thì em bảo “có phải hàng hóa ngoài chợ đâu mà trả giá”. Giá “tàu nhanh” ở đây chung là vậy rồi. Thế rồi, em quay sang cầm micro hát “Em vốn mang thân con gái nhà nghèo. Thay cha mẹ già lo đàn em thơ…”. Không ít quán karaoke ở Đà Nẵng bây giờ em út phục vụ lúc hát chỉ là cơ hội để họ bắt mối, làm giá và cho số điện thoại. Có đủ loại, từ cấp cao (nhan sắc tỷ lệ thuận với túi tiền khách, có khi tới vài triệu đồng) tới cấp thường thường bậc trung, 5-7 trăm ngàn đồng. Nếu cấp cao thì thường được điều hành qua một “má mì”, với một công nghệ hoàn chỉnh, khép kín. Với cấp thường thường, các em có thể ở trọ tại quán hoặc thuê trọ một khu với nhau, khi có khách sẽ trực tiếp “đi” hoặc “se” bớt khách cho nhau.

HÁT RỒI “ĐI” Đã thành “mốt”, sau nhậu mà không hát hò có “tay vịn” ở một quán karaoke nào đó thì “quê một cục”. Mà đã hát, chẳng lẽ lại hát chay. Em út ăn mặc mát mẻ, thịt da lồ lộ, ăn nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt vui tươi lại “tiếp thị” nhiệt tình, lẽ nào khách “ham của lạ” lại tiếc vài trăm ngàn đồng để từ chối một cuộc gọi điện ở một phòng khách sạn nào đó? Cái kiểu hát ôm và “múa may” bây giờ cũ rồi. Phòng hát chỉ là nơi dạo đầu, nơi xúc tác, tiếp thêm cảm hứng để khách “chọn mặt gửi vàng”. Em út phục vụ không được mắt thì đổi, đổi khi nào được thì hát hò vài câu, uống vài ly, thỏa thuận giá cả rồi tìm chốn giải “nỗi sầu riêng”. Tại quán karaoke Đ.H trên đường Lý Tự Trọng (Q. Hải Châu), có một đội ngũ em út hùng hậu, sẵn sàng phục vụ khách tới bến nếu có yêu cầu. Biết chúng tôi đi 2 người, nhân viên tiếp tân nhanh nhẹn sắp phòng, bật máy và không quên hỏi cái khoản “tay vịn”. Chẳng mấy chốc, 2 bóng hồng ăn vận mát mẻ xuất hiện trước cửa chờ ý kiến khách. Thấy Lãm gật đầu, 2 em liền sà vào. Qua dăm ba câu xã giao bằng giọng ngọt ngào, các em liền gác đùi, choàng vai, bật nắp bia và bấm bài hát mà không cần nhìn danh sách. Một em tự giới thiệu tên Mai, quê Nghệ An, đã vào làm ở đây 2 năm. Theo Mai, quán có 4 phòng hát (tầng 1, 2) với hơn 15 nhân viên phục vụ, tất cả nhân viên đều ở tầng trên của tòa nhà. Theo đó, cứ 1 phòng 4 người ở hằng tháng sẽ trả cho chủ quán 2 triệu đồng. Dù ở đây chủ quán không trả lương cho nhân viên phục vụ khách hát, nhưng vẫn có quyền điều nhân viên để phục vụ khách, đổi lại, nhân viên sẽ được khách “bo” từ 100 - 200 ngàn đồng/lần hát, có khi gặp may thì khách “bo” nhiều hơn. Một bóng hồng khác giới thiệu tên Tuyền. Tuyền có khuôn mặt không xinh xắn đến mê ly, thân hình cũng chẳng đến mức “chuẩn không cần chỉnh”, nhưng đổi lại cô có sức quyến rũ nhờ biết cách ăn mặc khêu gợi, bắt mắt. Trong khi Mai quấn quýt bên Lãm tỷ tê chuyện trò, chẳng uống cũng chẳng hát thì Tuyền cứ miệt mài hát coi như “đỡ đạn” thay Mai. Lâu lâu, Tuyền lại giục tôi hát và uống. Sau vài câu hỏi vu vơ mà chẳng biết Tuyền có trả lời thật lòng không, tôi rỉ vào tai Tuyền: “Tí đi khách sạn không em?”. Dù mắt không rời khỏi màn hình, nhưng Tuyền gật cái rụp. Thấy Tuyền ra giá 600 ngàn đồng một “cuốc tàu nhanh”, tiền phòng khách lo, tôi giả lơ, chê đắt. Tuyền cũng “giả nai” coi như không đếm xỉa tới đề nghị của tôi. Hát thêm vài bài, tôi chốt lại vấn đề giá cả, Tuyền đồng ý, cho số điện thoại, bảo ghé qua đường Lê Lợi, tới khách sạn nào thì gọi, Tuyền tới. Ra khỏi quán, chúng tôi phi xe sang đường Lê Lợi, tới trước một khách sạn, tôi bấm máy gọi Tuyền. Lấy cớ giá cao, tôi cố mè nheo, Tuyền đồng ý đi “tàu nhanh” giá 500 ngàn đồng và hỏi bạn tôi có đi không? Tôi bảo lại, bạn tôi có rủ, nhưng Mai từ chối. Tuyền bảo để cô kêu người khác cho. Chúng tôi thống nhất 2 người 1 triệu đồng. Tuyền nói lên phòng nào rồi gọi lại cho cô. Khoảng hơn 10 phút sau, thấy tôi không gọi lại, Tuyền liền gọi điện bảo tôi nhì nhằng quá, có “đi” không thì nói rõ ràng để Tuyền khỏi chờ, còn đi làm chỗ khác.ĐÂU PHẢI HÀNG NGOÀI CHỢKaraoke P.N từ lâu được dân chơi Đà thành rỉ tai nhau có nhiều “đào” xinh đẹp nhưng giá hơi “chát”. Chúng tôi kiểm nghiệm bằng cách yêu cầu đổi “đào” 2 lần. “Ba mì” (người đàn ông trạc 40 tuổi) mà nhân viên quán thường gọi đưa vào 2 em chân dài, da trắng, dáng chuẩn và mặc bộ đồ thiếu vải. Bình thường, như thế thì khách không còn muốn đổi, nhưng để kiểm nghiệm, Lãm vẫn lắc đầu, yêu cầu đổi. Quả thực, kiều nữ được đổi trông “nóng” hơn nhiều, tính tình cũng cởi mở, vui tươi hơn. Kiều nữ này tên Nhi, sau vài bài hát, vài câu thân mật, Nhi không ngần ngại thổ lộ chuyện nghề. Tôi hỏi, hát xong có “đi” với khách không, Nhi trả lời một cách nhẹ nhàng: “Nếu các anh có tiền...!”. Nhi tiếp, ở đây, sau khi hát, nếu khách có yêu cầu thì gần 30 nhân viên ở quán đều phục vụ chu đáo 100%, nhưng phải thuê khách sạn. Tuy vậy, giá không dễ chịu đâu nghe, đi tàu nhanh 1,5 triệu đồng, qua đêm thì 2-3 triệu đồng, khách phải thuê phòng. Khi tôi phàn nàn và so sánh tại sao giá đi khách ở đây lại cao hơn nhiều nơi khác thì Nhi cho biết, do P.N là thương hiệu karaoke VIP nhất của Đà Nẵng với thâm niên hoạt động phục vụ khách gần 20 năm, được điều hành bởi một ông chủ có tiếng, chuyên tuyển chọn em út công phu nên giá cao hơn nơi khác là điều tất nhiên... Nhi còn bật mí thêm, sự khác biệt của karaoke P.N so với các karaoke khác là bởi vì nơi đây khách Tây tập trung về rất đông vào dịp cuối tuần. Chuyện nhân viên quen “vui vẻ” theo túi tiền của khách cũng trở thành lệ. Kèm cặp Lãm là một em to lớn, dáng đậm, nói giọng miền Tây. Thấy chúng tôi than giá đắt đỏ quá, có bớt được không thì em bảo “có phải hàng hóa ngoài chợ đâu mà trả giá”. Giá “tàu nhanh” ở đây chung là vậy rồi. Thế rồi, em quay sang cầm micro hát “Em vốn mang thân con gái nhà nghèo. Thay cha mẹ già lo đàn em thơ…”. Không ít quán karaoke ở Đà Nẵng bây giờ em út phục vụ lúc hát chỉ là cơ hội để họ bắt mối, làm giá và cho số điện thoại. Có đủ loại, từ cấp cao (nhan sắc tỷ lệ thuận với túi tiền khách, có khi tới vài triệu đồng) tới cấp thường thường bậc trung, 5-7 trăm ngàn đồng. Nếu cấp cao thì thường được điều hành qua một “má mì”, với một công nghệ hoàn chỉnh, khép kín. Với cấp thường thường, các em có thể ở trọ tại quán hoặc thuê trọ một khu với nhau, khi có khách sẽ trực tiếp “đi” hoặc “se” bớt khách cho nhau.
Hai mảng màu Massage
Massage bây giờ nhan nhản, nằm trong “tứ đại ăn chơi” cùng với nhậu, nhảy (vũ trường), hát (karaoke). Massage có đủ hình thức từ thượng vàng tới hạ cám. Tùy theo yêu cầu, túi tiền, dân chơi sẽ được “mát” tới bến. Từ chốn bồng lai…Khách sạn X. nằm tại khu vực Bến xe Trung tâm TP Đà Nẵng là địa chỉ được dân chơi rỉ tai có nhiều nhân viên xinh đẹp, nhiệt tình. Khi vừa đổ xe vào hầm, nhân viên xuất hiện, hướng dẫn khách lên tầng 5 lấy vé. Nếu vé VIP giá 2 trăm ngàn đồng, tiêu chuẩn phòng riêng, có nhân viên phục vụ tắm, còn vé thường, giá 150 ngàn đồng, phòng nhỏ, xông hơi chung. Chọn vé VIP, tôi được nhân viên đưa đến tầng 3. Tại đây, một nhân viên khác xuất hiện, hỏi khách cần em út tiêu chuẩn thế nào để chọn giúp. Tất nhiên, nếu chọn tốt, khách phải “bo” cho nhân viên này.
Khoảng vài phút sau, một em ăn mặc hở hang, khuôn mặt khả ái, nước da trắng trẻo bước vào. Em bảo tên D., người Cần Thơ, sau đó đi vào thực hiện “nghiệp vụ”. D. bật xông hơi, tắm, kỳ cọ cho khách như... tắm cho em bé. Khi massage, D. luôn tươi cười, vui vẻ hỏi chuyện và tận dụng hết mức cái sự hở hang từ cách ăn mặc để “ghi điểm” với khách. Trong tiếng nhạc du dương, D. bảo trước đây học việc ở Đà Lạt, nhờ người quen giới thiệu nên mới về đầu quân cho cơ sở này, được gần 1 năm. Trung bình mỗi ngày cô tiếp 4-5 khách. Ngoài tiền lương được chủ trả 2 triệu đồng/tháng và tiền “bo” từ khách, cô còn có thu nhập từ “vốn tự có”. Cụ thể nếu khách có nhu cầu làm một “cuốc tàu nhanh” cô sẽ phục vụ với giá 400-500 ngàn đồng. Nếu “âu-vờ-nai”, giá 1,5 triệu đồng. Cũng theo D., ở X. có 30 phòng, mỗi phòng một nhân viên, nếu “đi” thì đều cùng một mức giá. Trung bình, mỗi tháng D. có thể kiếm được 30 triệu đồng(?), tuy vậy, tổn hại sức khỏe lắm - cô tâm sự.
[IMG>

Mờ ảo lối vào phòng massage.
Sau một hồi massage, D. quay lại hỏi: “Anh có muốn vui vẻ với em không?”. “Vui vẻ là sao em?”. “Là đi nhanh mà em kể với anh đó”. “Thế là 500 ngàn luôn à?”. “Chứ sao!”. Tôi cố kỳ kèo xem có thể bớt được không: “Anh cũng muốn lắm, nhưng chỉ còn 300 ngàn đồng thôi. Cũng tại thằng bạn rủ đi bất ngờ quá nên không chuẩn bị tiền”. D. hạ giá: “Nếu anh nói vậy mà trong ví anh còn 300 ngàn đồng thì em đi với anh liền, còn không, anh đưa đủ cho em nhé”. Cũng chẳng để tôi nói thêm câu nào, D. vừa đi đến chỗ treo quần, vừa than: “Anh là khách đầu tiên mà xui quá à!”.Không chỉ khách sạn X. mà ở nhóm massage có đẳng cấp cao, dân chơi gọi là chốn bồng lai, còn có thể kể đến nhiều cái tên G. (đường Bạch Đằng), L. (Hồ Xuân Hương)…
[IMG>

D. chờ khách tại phòng massage.
... tới những lò hầmVới nhiều quán masasge cấp thấp, hoạt động bán dâm được thực hiện ngay trong những căn phòng chật chội, ẩm thấp. Điểm massage tại khách sạn V. trên đường Trần Phú, đi vào một con hẻm khá kín đáo. Vé massage ở đây 65.000 đồng kèm theo 2.000 đồng giữ xe. Nếu là khách quen, yêu cầu thì nhân viên sẽ xếp vào phòng chờ sẵn, bằng không sẽ được sắp đại một trong 5-6 phòng nằm liền kề. Chỉ mất khoảng 10 phút để khách thay đồ hoặc tắm rửa, nhân viên sẽ có mặt để phục vụ. Những phòng ở đây khá chật chội, cửa nhựa có vẻ không chắc chắn, mùa hè nóng nực thì chiếc quạt treo tường được bật hết công suất. Ra, mền trên giường massage rộng khoảng 80cm, trông đã xỉn màu, trắng đục, nhớp nháp. Nhân viên được điều tới, khách vẫn có thể đổi, nhưng thường múp máp, có tuổi, thái độ massage cũng uể oải, qua loa, đúng theo kiểu tiền nào của ấy. Một nhân viên tự giới thiệu bé Đen, người Hậu Giang, sau vài động tác massage qua loa, gợi ý thẳng với khách là có muốn vui vẻ không? Hỏi giá cả thế nào thì bé Đen nói “như bình thường”, tức 2 trăm ngàn đồng. Để lôi kéo khách, Đen còn phụ họa thêm thông tin, rằng cô sẽ phục vụ từ A tới Z. Bé Đen kéo cái thùng dưới gầm giường ra lấy “đồ nghề”, bắt đầu “làm việc” thì tôi bật dậy. Nhìn cái cảnh tối mờ, nhớp nháp và vẻ mặt rã rời của Đen mà phát ớn. Tôi “bo” cho bé Đen, hỏi dăm ba câu chiếu lệ. Đen cũng nói về hoàn cảnh gia đình, quê quán, công việc và con đường tìm tới đây. Có lẽ cái tiểu sử trích ngang ấy Đen đã thuộc lòng, nói nhiều, tất nhiên chẳng ai đánh thuế cho lời nói, khách tin hay không có quan trọng gì.
Một ghi nhận khác về nạn mại dâm tại vùng ven TP, nơi một số người lao động, người ít tiền thường ghé tới để mua vui.
Tôi ghé quán massage X. trên đường Nguyễn Tất Thành. Trưa hè, gió từ biển thổi vào miên man, nhưng trong căn phòng chật tối, ẩm thấp có cảm giác chẳng khác gì “lò hầm” người. Ở đó, những cô gái làm nghề, hầu hết từ miền Tây dạt ra, tự giam mình, trói buộc tuổi xuân, mướt mồ hôi cả thể xác, tinh thần để bươn chải kiếm sống. Trang, như lời cô giới thiệu, dáng cao, tóc dài, khuôn mặt cũng khả ái, cho biết mỗi ngày tiếp 3-4 khách. Ngoài tiền “bo” massage, nếu “câu” được khách đi “tàu nhanh”, Trang sẽ kiếm thêm được ít nhất 3 trăm ngàn đồng/lần. Cô bật mí, tiền bán dâm tự mình thu, chủ không quan tâm. Nếu “câu” được khách giá cao thì hưởng nhiều. Kinh nghiệm của Trang là trước khi “hành sự” yêu cầu khách “lì xì” trước, bởi không ít lần cô đã bị khách “quỵt”. Chỉ khách nào quen mặt, Trang mới không lấy tiền trước. Nhiều cô gái khi đã dấn thân vào chốn này, đều nghĩ rằng tương lai đã chấm dứt, và quan niệm: Thôi thì đường nào cũng đã sa chân vào đây, cũng “trói” trọn tuổi trẻ chốn tăm tối này, vậy thì vài phút “hành lạc” với khách để tăng thêm thu nhập, để lo cho cuộc mưu sinh, lẽ nào phải đắn đo? Với họ, đây cũng là cái nghề, ai bảo nó không vất vả, không xót xa, ê chề? Hơi người hầm hập, hôi hám, ẩm thấp trong những căn phòng chật chội, tối mờ… cuộc đời của nhiều thiếu nữ tại các “lò hầm” cứ trôi đi trong vô định. 
Dạt ra vùng rìa thành phố, mại dâm tồn tại ngay tại các nhà chứa, quán gội đầu, giác hơi... Vì đối tượng phục vụ hầu hết là những người lao động, thu nhập thấp nên giá cả cho mỗi lần “hành lạc” cũng khá “mềm” với gái bán dâm cũng có tuổi, nhan sắc thường thường bậc trung. Trong “hầm” tốiSau những vòng cua tay lái mướt mồ hôi đánh vật với đệ nhất hùng quan Hải Vân, cánh lái xe đường dài (những xe không được qua hầm) thường nghỉ ngơi, giải tỏa căng thẳng bằng một “cuốc tàu nhanh” ngay dưới chân đèo. Đối diện Hạt KL Liên Chiểu (P. Hòa Hiệp Bắc) là một động mại dâm không tên. Đó chỉ là căn nhà bình thường bên cạnh quán nước, nhìn bề ngoài khó có ai nghi vấn gì về hoạt động mại dâm. Nhưng với nhiều tài xế chở xăng dầu, heo, gà hay cánh đi tàu thuyền thì đây là bãi đáp “giải sầu”. Ngồi bên quán nước, tôi ướm hỏi chủ quán muốn tìm em út giải khuây, bà liền chỉ sang bên cạnh. Nhiệt tình hơn, chẳng cần tôi mở lời nhờ, bà ghé qua cửa sổ thông giữa hai nhà gọi nhỏ: “M. ơi!”. Đang tầm 1 giờ 30, người đàn bà được nêu tên như hiểu ý liền bật dậy, rửa mặt mũi và chuẩn bị đón khách. “Cứ mang nước sang đó uống, để xe đây không sao đâu” - bà chủ quán nói.
M. mà chủ quán nước kêu là người đàn bà ngoài 40 tuổi. Không phải mất nhiều thời gian vòng vo, giá cả cho một “cuốc tàu nhanh” được bà M. đưa ra. “Trăm rưỡi một cuốc, 2 người 3 trăm”. “Em út có trẻ không?”. “Có mấy đứa trẻ mà nó vừa đi Hội An chơi sáng nay. Giờ còn một đứa trẻ thôi”. Cũng theo bà M., nói trẻ nhưng cũng 24-25 tuổi rồi. Phòng bên kia còn một em, tuổi 32. Sau khi đã thống nhất giá cả, bà chỉ tay ra phía sau bảo “vào đi, tụi nó không ra đây đâu”. Khi chúng tôi vừa bước vào thì bà cũng đi theo, mở cửa 2 phòng, đồng thời giới thiệu luôn, phòng ngoài là em trẻ, phòng trong là em lớn tuổi để chúng tôi liệu đường tính. Nói là 2 phòng cho sang, nhưng thực chất như 2 cái “hầm”, tối tăm, chật chội, nóng nực. Trong “hầm” không có gì ngoài chiếc nệm và móc treo đồ. Chiếc nệm đã cũ kỹ và mềm xẹp như thể đã có không biết bao khách “quần thảo” trên đó. Thấy tôi nheo mắt có vẻ dờn dợn, bà M. liền ném vào chiếc mền để “em trẻ” trải lên, dễ bề “hành sự”. 
[IMG>

Ngôi nhà này là điểm bán dâm mà P. thâm nhập.
“Em trẻ” dáng người dỏng cao, nhìn không rõ mặt, nói giọng miền trong, đã ngồi sẵn trên nệm chờ. Tôi bảo bật điện lên cho xem mặt thì cô gạt đi bảo, có làm bằng mắt đâu, bật lên làm gì. Tôi hỏi tên gì thì cô ậm ự, nói lí nhí, gọn thỏn, Hường. Tôi hỏi mỗi ngày, đêm phục vụ khách kiếm được nhiều tiền không, cô tỏ vẻ khó chịu, không muốn trả lời. “Ở đây không có then gài cửa à?” - tôi tiếp tục hỏi. Cô bảo có, rồi đứng dậy mò mò dưới đất lấy một chiếc đũa. Cô cố gắng nâng cánh cửa nhựa lên để cho khít lại, rồi thọc chiếc đũa vào chốt lại. “Ôi, gài thế này nguy hiểm lắm, nhỡ CA họ đạp cửa chỉ có nước giơ hai tay lên” - tôi lo lắng. “Yên tâm, họ kiểm tra buổi tối, ban ngày không kiểm tra đâu” - cô trấn an.
Ở “hầm” kế bên, anh bạn được bố trí “em già”. Trong ánh đèn lờ mờ, “em già” có dáng người thấp, thân hình đậm. Bạn tôi đùa, “máy bay này già quá!” thì cô cũng chẳng vừa khi nhanh miệng đáp chào khách theo một kiểu đáo để: “Máy bay trẻ bây giờ dễ si-đa lắm, già nhưng chất lượng phục vụ tốt thì lớp trẻ còn phải học ớn…”. Cô giới thiệu mình tên Linh, ở phía ngoài kia đèo. Vừa nói, đôi tay Linh vừa nhanh nhẹn trút bỏ xiêm y. Cũng theo Linh, ở đây khách nhiều loại, nhưng do nằm gần chỗ xe bồn thường đỗ để lấy xăng ở kho xăng dầu nên đa phần “phục vụ” các bác tài là chủ yếu. Thu nhập cũng hên xui. Nếu ngày hên thì đi 2-3 khách, nhưng cũng có ngày chẳng “ma” nào bén mảng. Mỗi khách đi “tàu nhanh” 150 ngàn đồng/lần, trong đó, phần chia cho bà chủ cũng đã 70 ngàn đồng/khách, còn lại thì mình hưởng. 
[IMG>

Bà M. bấm máy ghi lại số điện thoại của khách. 
Tả tơi phận liễu đàoKhông nhìn rõ mặt khách, cũng chẳng để khách biết mặt mình, trong “hầm” tối, cuộc sống của những cô gái thế này cứ trôi qua trong bất định. Họ bán thân để mỗi lần “hành lạc” kiếm mấy chục ngàn đồng. Họ gom góp mỗi tháng vài trăm, vài triệu, để lo mưu sinh, lo cho những toan tính. Họ ở bên kia đèo Hải Vân hay ở tít miền Tây dạt về đây “kiếm sống”. Họ đã “nhốt” đời mình trong bóng tối, buông xuôi số phận. Có thể ở quê nhà, ba mẹ, anh em họ không biết rằng những đồng tiền họ gửi về là từ đáy tăm tối, nhơ nhớp. 
Ban ngày làm ở nhà máy, ban đêm tranh thủ bán “vốn tự có” để kiếm thêm thu nhập, đó là hiện trạng của một số công nhân hiện nay.
Bước ra khỏi “hầm”, tôi than với bà M.: “Ở đây tối tăm, nhớp nháp quá, không có cảm hứng. Thôi, cho số điện thoại, khi nào có nhu cầu, sẽ gọi đi nhà nghỉ cho sạch sẽ chút”. Bà M. gật đầu cái rụp, bảo tôi cứ ở nhà nghỉ nào trên Hòa Khánh rồi gọi điện, bà sẽ chở gái xuống. Nếu bao cả ngày đến hết tối thì 500 ngàn, còn nhanh thì 200 ngàn đồng, tiền phòng khách tự lo. Cũng theo tiếp thị của bà M., hiện nay có “hàng” là công nhân, nếu có nhu cầu, cứ a-lô. Nói tới công nhân, thấy tôi tỏ vẻ hào hứng, bà “bơm” tiếp: “Mấy đứa làm nhà máy nhựa. Bữa nay không có việc, thu nhập thấp, nó xin về đây nhiều lắm”. Ngoài vài em “nuôi” sẵn trong nhà, trả tiền thuê trọ 400 ngàn đồng /tháng, các em trẻ, công nhân ở trọ nơi khác, chỉ cần khách có yêu cầu, bà sẽ a-lô, khách muốn phục vụ cỡ nào các em cũng sẵn sàng “chiều” tới bến. Ở các vùng rìa TP, khi các nhà nghỉ, quán massage không có thì gái bán dâm được chủ cho trọ và hành nghề tại chỗ. Đó là một loại mại dâm rẻ tiền, phục vụ những thượng đế “nhẹ túi”, từ công nhân, tài xế, xe thồ đến khách vãng lai muốn tranh thủ “giải khát”. Tiền nào của nấy, các gái bán dâm ở đây thường qua thời xuân sắc hoặc không có thân hình bắt mắt, thế nên chỉ có trong túi hơn trăm ngàn là khách có thể “lên tiên”. Địa điểm mà chúng tôi vừa phản ánh chỉ là một điển hình cho loại hình mại dâm “bình dân” vùng rìa.
Công nhân “tăng ca”CHỜ EM NÓ TAN CA(Cadn.com.vn) - Giữa chiều, tôi gọi cho bà M. ngỏ ý muốn tìm 2 em công nhân để “vui vẻ”. Bà bảo, chắc khoảng 18 giờ mới có, vì lúc đó công nhân mới tan ca. Khoảng 17 giờ, tôi điện lại, thông báo đang ngồi nhậu và đợi tại ngã ba đường Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Chánh (Q. Liên Chiểu). Bà M. cũng đang ngồi cà-phê gần đó, bảo chỉ có được một em, nó vừa đi làm về, đang tắm rửa, chút xíu nữa sẽ ghé quán. Đúng như lời bà, chỉ một lát sau em xuất hiện, tự giới thiệu tên V. (ở Quảng Nam) hiện đang làm công nhân nhà máy đồ chơi (KCN Hòa Khánh). Bà M. tiếp thị, đây là công nhân chính hiệu đúng như yêu cầu, nếu cần sẽ cho xem thẻ. Qua vài câu hỏi thăm dò, quả thực V. đang là công nhân, làm việc tại nhà máy này cũng được vài năm. Tuy vậy, việc cô “tăng ca” kiếm thêm thu nhập chỉ thực sự bắt đầu khoảng 3 tháng nay, nhưng không phải thường xuyên, mà lâu lâu có “mối” mới đi khách. Cô kể, làm công nhân lương thấp, lại lao động tối mày tối mặt trong nhà máy mà vẫn không đủ trang trải cuộc sống. Cô thường than với người bạn thân ở gần nhà bà M. về việc thiếu tiền, chật vật xoay xở trong cuộc sống. Cô bạn này đã hiểu, thông cảm và chia sẻ bằng cách giới thiệu V. cho bà M. để “phục vụ” khách làng chơi. Cuối tuần hay những bữa nhà máy hết việc, V. lại về nhà bà M. hoặc ở sẵn phòng trọ, có mối, bà M. sẽ gọi điện tới phục vụ. Một “cuốc” phục vụ nhanh tại nhà bà M. giá 150 ngàn đồng, V. chỉ được trả một nửa số đó. Nếu có khách gọi đi nhà trọ mà qua đầu mối bà M., V. phải nộp lại 50 ngàn đồng, và mỗi lần đi “tàu nhanh” như vậy giá 200 ngàn, nếu đi cả đêm là 500 ngàn đồng. 
* Tìm đường tới gái gọi cũng là tìm tới giải pháp dẹp tệ nạn nhức nhối này.
V. tính tình vui vẻ, nhẹ nhàng, da trắng, vóc người tương đối chuẩn và khuôn mặt khá bắt mắt. V. không trang điểm phấn son, cũng chẳng ăn mặc mát mẻ, lòe loẹt, nhìn bề ngoài và tính cách thì như con gái nhà lành, quê mùa. Phải chăng cũng vì cái giản dị, chân quê ấy mà nhiều khách làng chơi muốn tìm tới, như một trải nghiệm với món “rau sạch” mà “rẻ”? Không như những cô gái mà chúng tôi đã gặp ở các quán nhậu, cố tình gọi nhiều món ăn ra để “ghi điểm” với chủ quán, chứ mấy khi động đũa. Còn ở đây, V. không yêu cầu, chúng tôi tự gọi món, thích gì kêu nấy. 
[IMG>

CÓ PHẢI TẠI SỐ?Ai cũng có một số phận và cái số của V. được cô tự nhận là hẩm hiu. Cô kể: cũng một đời chồng, cũng một mụn con, những tưởng cuộc sống sẽ mỉm cười với V., với cái gia đình bé nhỏ ấy. Nào ngờ, sống với nhau một thời gian V. mới biết chồng mình là kẻ lăng nhăng, vũ phu. Không thể chịu đựng được sau nhiều lần bị chồng hành hạ, cô quyết định chia tay, bồng con ra đi tay trắng. Lúc đầu, cô bồng con nhỏ ra Đà Nẵng, vừa làm công nhân, vừa nuôi con, nhưng ông bà ngoại thấy thương cháu, đã đón về nuôi. Trở về quê không biết làm gì, mà bám trụ thành phố thì ngày càng nghiệt ngã. Tiền lương công nhân mãi lẹt đẹt cho dù giá cả đã tăng chóng mặt. Vậy mà, không phải lúc nào cũng có việc để làm. Cứ làm một thời gian, nhà máy hết việc, công nhân lại nghỉ, lại chơi dài. Để kiếm mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về quê nuôi con, để trang trải tiền phòng, tiền ăn... cái áp lực nghiệt ngã ấy đã khiến V. thiếu tỉnh táo, dấn thân vào làm “gái bán hoa”. Trong những căn phòng ẩm thấp, mờ tối của những dãy nhà trọ chỉ có giá 30 ngàn đồng cho một lần thuê “hành lạc”, V. đã “tiếp” biết bao người đàn ông xa lạ. Những hơi người thuộc đủ thành phần xã hội đã vện vào V. từ đó. V. kể, cám cảnh nhất là lúc hết tiền, phải xuống nhà bà M. “tăng ca”. Khách ngồi nhậu ở nhà ngoài bảo ra cho xem mặt, V. sợ gặp người quen không dám ra. Cô cứ ngồi trong cái phòng tối mờ ấy chờ khách. Bà M. có la thế nào cô cũng đành chấp nhận, bảo đã cố hết sức, không thể cố hơn được nữa. Từ quán nhậu tới dãy nhà trọ cạnh đường ray không xa, dù trời tối, nhưng trước khi dẫn tôi đi, V. cũng lấy khẩu trang che kín mặt. Có lẽ, cô sợ ai đó bắt gặp mình trong cảnh thế này. Có lẽ, dãy nhà trọ cô dẫn tôi tới cũng là địa điểm quen thuộc, nơi cô đã tiếp biết bao khách. Vì vậy, cô phi xe thẳng vào chỗ kín rồi đi nhanh vào phòng như sợ bắt gặp một ánh mắt ai tại đây. Như một phản ứng nghề nghiệp, chủ trọ cũng nhanh tay trao “đồ nghề” giúp cô. Cũng phải nói thêm, V. không phải dân bán dâm chuyên nghiệp, chỉ lâu lâu “đánh dù” kiếm cơm, nên chuyện không có sẵn “đồ nghề” bên mình cũng dễ hiểu. 
[IMG>

V. tắm "chuẩn bị" để tiếp khách tại nhà trọ.
V. khoe có người đàn ông ở Liên Chiểu đã bỏ vợ rất thương cô. Nhưng cô không đủ tin, bảo dễ gì người ta thương mình thật lòng. Dẫu sao cũng một đời chồng nên V. tỏ ra cảnh giác. Đang ngồi nhậu, người đàn ông ấy gọi điện, V. không dám nghe máy. Cũng theo lời V., nếu thứ bảy tuần sau, chúng tôi có nhu cầu, V. sẽ kéo thêm một người bạn nữ công nhân nữa đi “phục vụ” vì hiện giờ cô này đang về quê. Những cô gái bỏ ruộng đồng, quê hương ra thành phố, vào các nhà máy lập nghiệp với mơ ước cuộc sống sẽ bớt khổ hơn. Nhưng, chính cái mưu sinh nghiệt ngã chốn thị thành đã đẩy không ít người trong số họ (những người thiếu bản lĩnh) vào con đường bán thân phục vụ khách làng chơi. Trong mắt người thân chốn quê nhà, họ vẫn là cô công nhân cần mẫn, làm lụng vất vả để chắt chiu mỗi tháng vài trăm ngàn đồng gửi về. Họ hay đổ cho hoàn cảnh, hay số phận đã đẩy mình tới chỗ “bán thân”. Nhưng cũng phải hỏi, có biết bao con người số phận còn nghiệt ngã hơn, hoàn cảnh cùng cực hơn, vẫn vươn lên, bươn chải mưu sinh chân chính?
Đường đến gái gọi
Con đường nào đã đẩy những cô gái vào chốn bán thân? Con đường nào đã đưa khách đến với những đường dây gái gọi? Điều gì còn đọng lại sau tệ nạn nhức nhối này?Đường đến gái gọiSau khi vũ trường P. tạm ngừng hoạt động, phần lớn dân chơi Đà thành dạt về vũ trường Q. trên đường Bạch Đằng và vũ trường F. trên đường Trần Hưng Đạo. Cũng vì thế, gái gọi “dạt” về đây kiếm ăn. Tất nhiên, khi “đốt” tiền triệu tại vũ trường thâu đêm, dân chơi chẳng tiếc gì bỏ ra đôi triệu “bắt” một em giải sầu. 2 giờ sáng, chúng tôi có mặt tại Q. Lúc này, âm thanh và ánh sáng được bật hết công suất. Không quen với cái không khí bị “khủng bố” thế này, tôi uống vội lon bia, rít nhanh điếu thuốc, cố làm ra vẻ như một dân chơi chuyên nghiệp, rồi nhờ nữ bồi bàn ăn mặc hở hang kêu giúp một “đào”. Trong tích tắc, từ đám đông đang nhảy nhót quay cuồng, một “đào” được kéo ra, đến kề sát bên tôi. Giữa ánh sáng và âm thanh như điên cuồng, “đào” này không thể đứng im, cứ đảo qua, lắc lại, mục đích chính để phô diễn “hàng” nhằm thu hút khách. Tôi ra hiệu “giảm tốc” và hỏi thẳng, giờ đã đi được chưa? “Đào” này hỏi lại: “Anh đi về ngay hay qua đêm?”. “Về ngay giá bao nhiêu?”. “Hai triệu!”. “Đi luôn với anh hay tới chỗ nào rồi gọi? “Sao cũng được”. Tôi bảo “đào” này cho số điện thoại, chút nữa tới đâu, sẽ gọi. Cô lảng ra chỗ khác, lát sau quay lại, đưa một mẩu giấy ghi số điện thoại 0199.993.xxxx rồi rót vào tai tôi: “Hồi nào anh đi, gọi cho em”.
Ra khỏi vũ trường, gặp T. - một người bạn đang làm điều hành cho một hãng taxi tại địa điểm này, tôi kể, “bắt” một em đi “tàu nhanh” mà “chém” giá tới 2 chai. T. bảo, vào đây “bắt” làm gì, nó hét giá cho nhức tai. Lúc nào có nhu cầu hay cần tiếp khách, cứ a-lô, T. sẽ kêu giúp mấy em xuống khách sạn. Nếu không ưng ý, cho nó trăm ngàn bắt taxi về, đổi đứa khác. Giá chỉ 5-7 trăm ngàn đồng là hết đát. Nhiều khách du lịch ví một số tài xế taxi như là người giữ “bản đồ mại dâm” ở bất cứ đô thị nào khi họ đặt chân tới. Chỉ cần lên xe và “bo” cho tài xế một ít tiền, vậy là khách có nhu cầu gái gọi cỡ nào cũng được đáp ứng. Một kiều nữ nguyên là kế toán vũ trường M. có tiếng ở Đà Nẵng tiết lộ, có 2 đường dây má mì “nhập hàng” từ TPHCM, sau đó phân bổ lại cho các quán massage, karaoke, vũ trường ở Đà Nẵng. Đó là má mì tại karaoke N. và vũ trường M. 
[IMG>

Bây giờ rất hiếm cảnh gái đứng đường mời gọi khách (một gái bán dâm đứng tại cầu Đa Cô, Hòa Minh chờ khách);... 
Với dân văn phòng có nhu cầu “khoản ấy”, chẳng mất công “phơi mặt” đi vào những nơi nhạy cảm để tìm thú vui, mà thường lên thẳng mạng Internet. Chỉ vài thao tác đơn giản, họ sẽ “bắt” được mối, thỏa thuận giá cả, hẹn thời gian, địa chỉ, và chỉ trong chớp nhoáng, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Th., nhân viên một Cty máy tính trên đường Hàm Nghi chia sẻ, chỉ có “bờm” mới vác mặt tới massage, karaoke hay vũ trường để tìm “hàng”. Vừa tốn kém lại vừa không an toàn. Vô tình bắt gặp một ánh mắt thân quen nào đó, lọt tới tai vợ, coi như “cá nằm trên thớt”. Nói xong, Th. dẫn tôi dạo “phố sex” trên mạng một vòng. Nếu ở Đà Nẵng chỉ cần gõ cụm từ địa danh, không khó để “bắt” được một em. 
[IMG>

...và không ít dân chơi thường vào vũ trường uống, nhảy rồi “bắt” gái đi chơi. 
Câu chuyện thân phậnCó nhiều lý do để tệ nạn mại dâm bùng phát ngày càng phức tạp. Không ít cô gái từ quê ra phố làm nghề này thừa nhận có quan hệ tình dục ở tuổi vị thành niên. Đó là hậu quả của những web đen, những bức ảnh khiêu dâm, những bài viết, clip cổ vũ sex cộng với sự suy giảm giá trị truyền thống của gia đình, của tổ chức, cộng đồng. Ở tuổi vị thành niên, đặc biệt với trẻ đang lớn, sau khi vượt qua rào cản, nếm “trái cấm” một lần, vậy là sẽ có những lần tiếp theo. Với không ít cô gái, sau một mối tình buồn, một chuyện sóng gió gia đình, các cô bỏ nhà, bỏ quê ra phố. Con đường nhanh nhất để có tiền mưu sinh, công việc nhẹ nhàng, đó là bán dâm dù biết “nghề” không đẹp đẽ gì. 
Đà Nẵng đã triển khai biện pháp gì để dẹp nạn mại dâm và hiệu quả đến đâu?
Xin kể câu chuyện buồn của H., nhân viên tại một quán massage trên đường Hoàng Văn Thụ mà tôi ám ảnh mãi. H. kể quê mình ở mãi H. Châu Thành B, tỉnh Hậu Giang, một nơi thuần nông, nghèo khó. Ba mất từ sớm, mẹ đưa H. lên TPHCM vào làm thuê cho một gia đình khá giả ở Q. Tân Bình. Được vài năm, mẹ H. cũng mất vì bạo bệnh, cô tiếp tục thay mẹ làm ô-sin trong gia đình đó. Thấy H. tội nghiệp, chủ nhà đã nhận H. làm con nuôi vì trong gia đình cũng chỉ có 1 con trai. Người anh của H. cũng chỉ hơn cô vài tuổi. H. nhớ khi mới 15-16 tuổi, cô thường được anh mở máy tính cho xem những web đen, những clip mát mẻ, khiêu dâm. Hệ quả của nó rồi cũng xảy ra, H. và người anh đã quan hệ tình dục. Đã có một lần thì cũng có những lần sau. Nhưng nếu chỉ có vậy, chuyện có lẽ sẽ lặng lẽ trôi qua, cho tới khi bố nuôi phát hiện ra chuyện đó, đã la mắng, đòi tống cổ cô ra khỏi nhà. Chỉ tới khi H. chấp nhận lên giường cùng ông ta, mọi chuyện mới được giữ kín. H. đã quan hệ với hai người cho tới khi mang thai bị ép phải ra khỏi nhà. H. sinh con, gửi cho một người bà con ở quê, còn mình ra Đà Nẵng làm nhân viên massage, kiếm tiền hằng tháng gửi về nuôi con. Từ hai câu chuyện, đó là những phương thức tìm tới gái gọi của khách và con đường để những cô gái đến với mại dâm, đã phần nào hiểu rằng, việc dẹp tệ nạn mại dâm, trả lại môi trường sống trong lành, cần tiến hành đồng loạt các giải pháp từ “gốc” và “ngọn”.
Núp bóng dịch vụ
Đến hết năm 2011, Đà Nẵng có gần 350 điểm kinh doanh dịch vụ nhạy cảm. Cụ thể, có 13 quán bar quy mô tương đối lớn; 59 cơ sở kinh doanh massage thu hút hơn 420 nhân viên nữ phục vụ. Đặc biệt, các quán karaoke chiếm số lượng lớn với 269 điểm. TP đã tạm dừng việc đăng ký thêm điểm karaoke, tuy vậy các điểm massage vẫn không ngừng tăng lên. Điều dễ nhận thấy, mại dâm hiện tại không phải đứng đường, hình thành các “phố sung sướng” bắt khách trông nhức mắt mà hầu hết hoạt động kín đáo, núp bóng dưới các dịch vụ nhạy cảm. Không phải tất cả, nhưng phần lớn các dịch

Quay lại
Bình luận
[27/06/14-22:01] LGwnQXfNtT:

Superbly iliilmnatung data here, thanks!

Gửi bình luận

Wap hayTin tuc cap nhat
Wap hayDOWNLOAD
Wap hayHINH ANH DEP
Wap hayDoc Truyen mobile
Wap hayKho giai tri wapsite

Wap hayGioi tinh
Wap hayTien ich wapsite
»Hướng dẫn đăng ký 3G các nhà mạng

trang chuTrang chu
0nline : 1
Hôm nay : 12
Tổng cộng : 134520

video quay len | xem anh sexy | anh chup len | anh sex gai viet |
U-ON